truyen nghe noi em thich toi

Bạn đang xem: truyen nghe noi em thich toi

Chương 1: Tự 


"Tôi thương hiệu Lưu Tranh, chính vì tối sinh đi ra tôi u tôi vẫn mơ thấy một con cái diều giấy má cất cánh long dong. Quý khách hàng từng thất lạc diều chưa? Hồi nhỏ tôi làm mất đi vô cùng thật nhiều diều, cho tới ở đầu cuối cũng chẳng biết bọn chúng vẫn cất cánh lên đường đâu nữa."

"Đã từng thất lạc rồi."

"Bạn lần lại được nó không?"

"Đã tìm ra rồi, tuy nhiên ko nhặt về nữa."

"Tại sao vậy?"

Tại sao? Tại sao ư? Cô suy nghĩ mãi cũng ko thể hiểu vì thế sao nhìn thấy rồi lại ko nhặt về nữa, đợi cho tới Khi cô suy nghĩ đi ra, cô lại tiến công thất lạc con cái diều vô cùng cần thiết của tôi, cô cũng nhìn thấy nó, tuy nhiên thực sự ko nhặt về nữa.

Trong tim từng người đều phải sở hữu một ngôi sao sáng sáng sủa, thỉnh phảng phất, vô một tối đơn độc nào là cơ, tiếp tục thực hiện sáng sủa lên những hồi ức mơ hồ nước.

Dòng chảy vô tim Nguyễn Lưu Tranh là 1 trong dải Ngân hà.

Nó thuộc sở hữu hai con mắt như thể tựa như các ngôi sao sáng đang được vỡ vụn vô dải Ngân hà của một người nam nhi.

Anh vô cùng không nhiều cười cợt, mối nhăn đằm thắm lông mày tương tự và đã được tự khắc bên trên trán anh.

Khoác bên trên người cái áo blouse white thật sạch sẽ và vuông vức, vô bâu áo luôn luôn vận chuyển tăng nhị cái cây bút. Khi anh lấy cây bút ghi chép chữ, mí đôi mắt cụp xuống, lông nheo vô cùng rất lâu năm.

Anh mang trong mình 1 đôi bàn tay đẹp nhất, chắc rằng là vì xung quanh năm nuốm dao phẫu thuật nên ngón tay cũng rét mướt như dao.

Anh ko mến thủ thỉ, thỉnh phảng phất chỉ phát biểu vài ba câu, cũng ko lúc nào rộng lớn giờ đồng hồ, tương tự khe nước điềm tĩnh chảy vô tối sao sáng sủa giá rét, dư ba hoàn toàn có thể ở lại tuy nhiên lại buốt giá bán.

Cô sử dụng thật nhiều năm nhằm yêu thương anh, cũng lại sử dụng thật nhiều năm nhằm quên anh.

Xem thêm: hình nền máy tính 4k phi hành gia

Sau cơ, thời hạn thực hiện nhòa lên đường dáng vẻ anh, cô đứng bên dưới khung trời điểm khu đất khách hàng nỗ lực lưu giữ lại, nhịn nhường như ko thể lẹo vá được dung mạo rõ rệt của anh ấy, chỉ lưu giữ ngôi sao sáng vô góc nhìn anh, vô cùng đẹp nhất, vô cùng rét mướt.

Cô từng cho là, nhằm gạt bỏ một điều gì cơ là 1 trong chuyện ko khó khăn, mãi cho tới trong tương lai, Khi anh phát biểu "Lưu Tranh, quên tôi" cô mới nhất biết, đem những người dân, chỉ hoảng sử dụng cả một đời cũng ko thể quên được.

Dòng chảy của thời hạn và những ngôi sao sáng, mãi mãi như lúc đầu.

Cho mặc dù sao sa rơi xuống, cũng chỉ từ lại côn trùng tình thắm thiết của 1 mình cô.

"Em là Lưu Tranh?"

"Vâ...vâng."

"Nghe phát biểu em mến tôi?"

"Hả...vâng.....em....tuy nhiên nhưng mà....."

"Vậy tất cả chúng ta kết duyên lên đường."

"Hả. Được ......á?"

Câu chuyện chính thức kể từ trên đây, vậy cho tới lúc nào tiếp tục kết cổ động.

Chương 2: Nho chín rồi

Sân cất cánh.

Một tay Nguyễn Lưu Tranh gọi điện thoại thông minh, tay cơ kéo bám theo vali tư trang hành lý bước tiến cuống quýt vàng.

Xem thêm: soạn bài truyện cổ nước mình lớp 6