Trầm vụn hương thơm nhạt (沉香如屑)
Tác giả: Tô Mịch (苏寞)
Bạn đang xem: trầm vụn hương phai 43
Dịch: Mạt Trà
· Chương 43 · Tình triền
Những ngọn hoa đăng chầm lờ đờ tách bờ, bị sóng nước từng chút một tấn công rời khỏi xa xăm. Cả sông rải rộng ánh sáng của đèn, mảng tỏ mảng khuất, nguy nga vô nằm trong.
Nhan Đàm thực rời khỏi rất rất ham muốn biết nhị người cơ hội chúng ta một tường ngăn cơ rốt cuộc đang được rỉ tai gì, tuy vậy đối với cỗ dạng của thái giám oi ruột chuồn vòng xung quanh nhập chống, vừa vặn chuồn vừa vặn tự động rỉ tai 1 mình “Phải làm thế nào đây? Cô phái mạnh ngược phái đẹp ở và một chống, về lễ không phù hợp khoan hãy nói tới, vạn nhất, vạn nhất thương hiệu cơ sở hữu ý đồ gia dụng bậy bậy, thế, thế thì…”, nường kì thực là quá sở hữu phong thái.
Nàng lờ đờ rãi hớp một ngụm trà: “Công công, ông cứ yên tĩnh tâm chuồn, công tử ngôi nhà tao trước giờ không tồn tại sở trường nài nỉ hoa xay liễu.”
“Ngươi thì biết cái gì? Các ngươi vừa vặn nãy lại ở nhập chống thực hiện rời khỏi việc tốt gì rồi?”
“Nếu như bọn tao mới nhất nãy thực sự đã thử rời khỏi việc tốt gì, thế thì công tử ngôi nhà tao lại càng không tồn tại lòng tin thể lực nài nỉ hoa xay liễu nữa…”
“Ngươi ngươi ngươi… ngươi cái…”
Mắt thấy thái giám nọ lại chuẩn bị sửa hét lên “Người đâu ngay tức khắc trói lấy lôi rời khỏi ngoài”, Đường Châu bèn chìa tay kéo nường dậy: “Xem rời khỏi chúng ta còn tồn tại nhiều chuyện cần thiết thưa, chi vì chưng tất cả chúng ta ra bên ngoài chuồn đi dạo một lát?”
Nhan Đàm nhằm đem mang lại hắn lôi chuồn, một khi sau mới nhất chứa chấp giọng khe khẽ: “Liễu công tử dĩ nhiên sẽ không còn về bên nữa đâu nhỉ?”
Đường Châu thông thoáng ngẩn người, đoạn mỉm mỉm cười đáp: “Ngươi chẳng nên thưa Tử hư hỏng Đế quân của Cửu Trùng Thiên lợi hoảng hồn lắm sao, huynh ấy tiếp tục về bên thôi.”
“Kế Đô Tinh quân chắc chắn cũng chính là sử dụng phương pháp này lẻn nhập Minh Cung, tuy nhiên Lúc tao tóm ngọc bội của hắn bên trên tay, rất có thể cảm biến được hắn tiếp tục hồn phi phách giã, tiên vẹn toàn tan nát nhừ, vĩnh viễn ko được siêu sinh.”
Đường Châu giới hạn bước, vươn tay ấn lên vai nường, thấp giọng bảo: “Ta ko biết Kế Đô Tinh quân là kẻ thế nào là, tuy nhiên cái Liễu huynh theo dõi xua đuổi là một trong loại rất rất trong sáng, huynh ấy từ trên đầu ham muốn nhập Minh Cung ko nên vì như thế ham muốn quân lâm lục giới, nhưng mà là vì như thế những kín đáo, những thuật pháp sớm tiếp tục thất truyền bên phía trong.”
Nhan Đàm gật gật đầu.
Bẵng chuồn một khi, Đường Châu khẽ lên giờ đồng hồ hỏi: “Ngươi quan hoài Liễu huynh vì vậy, là vì như thế quí huynh ấy sao?”
Nhan Đàm nghĩ về cũng ko cần thiết nghĩ về đáp: “Đời nào là lại vì vậy, tao tôn trọng Liễu công tử gần giống tôn trọng sư tôn bản thân vậy, Liễu công tử đối với sư phụ tao còn thân mật thiết hơn thế nữa. Càng huống hồ nước chi tuy rằng trước đó trước đó chưa từng xúc tiếp, tuy nhiên tao sớm tiếp tục nghe bảo Tử hư hỏng Đế quân là vị tiên quân ko động phàm tình, tao còn lâu mới nhất tự động bản thân chuốc gian khổ nhập thân mật.”
Hai người trở lại lan can khách hàng điếm, phát hiện tè nhị đang di chuyển ngược hướng. Tiểu nhị cơ nhìn chúng ta mỉm cười bảo: “Hai vị ra bên ngoài cơ ư? Hôm ni là lễ Phật Đản, không tồn tại giờ thiết quân luật. Muộn chút còn tồn tại pháo bông, thả đèn, hội miếu, nhị vị chi vì chưng đi mọi nơi hí hửng đùa mang lại thỏa thích?”
Nhan Đàm phần lông nhỏ dựng ngược: “Lễ Phật Đản…?”
Xem rời khỏi thời điểm hôm nay ngược nhiên không phù hợp xuất hành, việc gì rồi cũng ko tiện nghi.
Đường Châu lại sở hữu hứng thú: “Lễ Phật Đản cũng ko có gì, cho dù gì ngươi cũng coi như sở hữu chút tu vi, cũng chẳng bị làm thế nào được.”
Nhan Đàm vẫn chính là ko tẹo hào hứng, những khi thế này ngược nhiên lộ rõ rệt gián đoạn tuổi thọ thân mật nhị người chúng ta. Nàng nếu mà nằm trong Đường Châu tay tóm tay vui chơi hội miếu, vậy còn ko nên trở nên bà cố nội dắt con cháu trai ra bên ngoài chơi? Cho cho dù thay đổi lại là Dư Mặc chuồn nữa, phiên phiến cũng có thể có vế cô con cháu.
Nàng thổ lộ ý nghĩ về này mang lại Đường Châu nghe, thành phẩm Đường thiên sư mặt mũi giá buốt như chi phí rút rời khỏi một lá bùa: “Đây là cấm chế tía bước, coi rời khỏi ngươi đang được rất rất ham muốn sử dụng.”
Nhan Đàm ngay tức khắc thấy gió máy rẽ thuyền, mồm trở nên khẩn đáp: “Đâu sở hữu đâu sở hữu, thực rời khỏi muội quí bám theo dõi sư huynh một bước ko tách rộng lớn, tía bước ko ngoài sở hữu phần ko được thân mật thiết mang lại lắm.”
Thế là Đường Châu ưng ý chứa chấp lá bùa lại nhập người.
Một giờ đồng hồ động đinh tai vang lên, thân mật mùng tối mò mùng đùng một cái bung nở bao nhiêu đóa pháo bông, kéo lê trở nên những vệt đuôi sáng sủa rực nhiều năm ngoằng, tạo cho sắc tối mung lung bất thình lình bừng sáng sủa như thân mật buổi ngày. Liền tức thì tiếp sau đó là từng cụm rộng lớn hoa pháo khoe sắc thân mật vòm trời tối, giờ đồng hồ nổ bao quấn lên giờ đồng hồ mỉm cười thưa hí hửng tươi tắn bên dưới.
Nhan Đàm đứng bên dưới giã cây ngước đầu nhìn không còn một khi, xoay đầu quý phái thì phân phát hiện tại Đường Châu tiếp tục mất tích dạng. Nàng dòm nhộn nhịp ngó tây một hồi, kể từ xa xăm thấy hắn đang được đứng bên dưới trời pháo bông sặc sỡ, tay lưu giữ một ngọn hoa đăng, ngồi xổm ở kề bên là một trong cậu nhóc đang được lập cập lẩy bẩy sử dụng que lửa châm ngòi pháo, sở hữu điều tay lập cập dữ quá nên mãi cũng ko châm được.
Đường Châu cúi người, chìa tay lại gần tay cậu nhóc cơ, đẩy cái que lửa lại sát ngòi pháo, đốm sáng sủa le lói ngấm nguẩy bay bổng như 1 con cái rắn thân mật mùng tối. Hắn sử dụng một tay bế cậu nhỏ nhắn nọ lùi rời khỏi bao nhiêu bước, vừa vặn khi pháo bông bên trên đỉnh đầu bất thình lình khoe sắc, bủa rời khỏi vô số luồng sáng sủa tỏa nắng, tạo ra trở nên quầng sáng sủa lờ mờ nhạt nhẽo xung quanh bóng người nhìn nghiêng của hắn.
Nhan Đàm ko nhịn được khẽ mỉm mỉm cười, ngẫm hỗ tương ko rõ rệt rốt cuộc bản thân đang được mỉm cười điều gì.
Một đốm lửa rơi xuống kể từ xác pháo trước mặt mũi, Nhan Đàm theo dõi hành động tự nhiên lùi về sau đó 1 bước. Chợt cảm nhận thấy tiếp tục tông nên ai cơ hâu phương, nường ngoảnh đầu lại thì nhìn thấy một phái đẹp tử đang được cúi người nhặt điểm nhang thừng (1) và nến rơi vãi lênh láng bên trên mặt mũi khu đất. Nàng vội vàng vàng ngồi xổm xuống, lặt bao nhiêu nén nhang bên trên mặt mũi khu đất lên, đặt điều nhập cái giỏ cạnh phái đẹp tử nọ.
Vừa thực hiện đoạn bao nhiêu việc này, nường chợt nhìn thấy phái đẹp tử cơ chầm lờ đờ ngước đầu lên, độ sáng tỏa nắng nhưng mà đơn côi của pháo bông hắt bên trên khuôn mặt nường tao, phản chiếu rời khỏi một sắc đẹp sầu gian khổ nhưng mà xinh đẹp mắt. Nhan Đàm nghe thấy tim bản thân tấn công thịch một giờ đồng hồ, mồm ko kìm được kêu lên: “Nàng… chưởng đăng tiên tử…?” Nữ tử nọ nhìn siêng chắm nhập nường, vừa vặn kịp trả hồn ngay tắp lự tóm tức thì lấy giỏ tre vứt chạy, bước đi hoảng loàn lảo hòn đảo.
Kí ức tiếp tục đóng góp vết mờ do bụi kể từ rất mất thời gian hiện tại về, Nhan Đàm níu lấy nường ta: “Nàng là chưởng đăng tiên tử nên không? Sao nường lại ở đây? Nàng không sở hữu và nhận rời khỏi tao rồi ư?” Với từng thắc mắc của nường, đối phương chỉ đáp lại bằng phương pháp không ngừng nghỉ rung lắc đầu, trong cổ họng phân phát rời khỏi tiếng động ư ư a a, biểu lộ bên trên mặt mũi vừa vặn hoảng loàn vừa vặn hoảng hồn hãi.
Nhan Đàm buông tay, phái đẹp tử nọ tức thì tức xung khắc đầu ko ngoảnh lại chạy ngoài bao nhiêu bước, đoạn đột ngột giới hạn sững lại. Nhan Đàm nheo nheo đôi mắt nhìn nường tao, chỉ thấy nường tao nhị vai lập cập lên lập cập, tương tự như rất có thể té vật rời khỏi khu đất bất kì khi nào là. Nhan Đàm dõi theo dõi ánh nhìn nường tao, chỉ thấy Đường Châu đang được cúi thấp người, tay tóm tay canh ty cậu nhỏ nhắn ban nãy group cháy một ngọn pháo thừng (2), chùm sáng sủa White vỡ vụn bên dưới khung trời pháo bông tuy rằng yếu ớt ớt tuy nhiên toát vẻ yên ấm.
Đường Châu quay đầu sang một bên quý phái mặt mũi, mồm nhoẻn mỉm cười thưa câu gì cơ, khuôn mặt nhìn nghiêng hiện thị nhu hòa bên dưới chùm sáng sủa vỡ vụn loáng thoáng. Cậu nhóc nọ kiễng gót giơ ngọn pháo thừng lên rất cao, nụ mỉm cười thơ ngây nhập sáng sủa.
Cảnh tượng này ai phát hiện ra hẳn cũng sẽ không còn nhịn được mỉm mỉm cười. Thế tuy nhiên phái đẹp tử nọ lại cứ như vừa vặn bị quất trúng một phin, xông cho tới lắc phăng lấy ngọn pháo thừng bên trên tay cậu nhỏ nhắn, vứt xuống khu đất giẫm bao nhiêu cái, đoạn lôi phắt lấy cậu chen lẫn lộn vào trong dòng người, rất rất thời gian nhanh thì dường như không thấy bóng hình.
Đường Châu ko bao nhiêu chú tâm đứng trực tiếp dậy, tay tóm hoa đăng trở về phía Nhan Đàm: “Đi thôi, đến thời điểm chuồn thả đèn rồi.”
Xem thêm: conan movie 7 long tieng
Nhan Đàm ngẫm qua chuyện chất vấn hắn: “Ngươi sở hữu cảm nhận thấy vị cô nương ban nãy thực sự rất rất kì quái không?”
“Nếu ngươi nhìn thấy em trai bản thân đùa và một người kỳ lạ, quá nửa cũng tiếp tục stress rời khỏi mặt mũi.”
Nhan Đàm giơ tay bóp cằm, thấp giọng lẩm bẩm: “Nói cũng nên, chắc chắn là tao nhìn lầm người rồi…”
Đường Châu fake ngọn hoa đăng bên trên tay mang lại nường, mỉm mỉm cười bảo: “Chiếu theo dõi luyện tục của phàm giới tất cả chúng ta, ghi chép nguyện vọng của tôi nhập cái đèn này rồi thả xuống sông, chỉ việc được ông trời nghe thấy thì nguyện vọng này tiếp tục trở nên thực tế.”
Nhan Đàm nhấc ngọn hoa đăng tải dòm cho tới ngó lùi, bĩu bĩu môi phán: “Đây rõ nét là gạt người nhưng mà.”
“Những việc này vốn là vì như thế một niềm chờ mong,” Đường Châu chìa sang 1 cây cây bút chì than vãn, “Ngươi mong ước cái gì nhất, ghi chép nhập bên phía trong ngọn đèn, thưa ko chừng sở hữu một ngày tiếp tục trở nên thực tế.”
“Vậy ngươi thì sao? Đổi lại là ngươi, ngươi tiếp tục ghi chép gì?”
“Ta hả, đương nhiên là mong chờ thân phụ u thân mật thể thịnh vượng, sinh sống lâu trăm tuổi hạc.”
Nhan Đàm lấy thực hiện kỳ lạ bảo: “Tuy thưa sở hữu lòng hiếu hạnh là chất lượng, tuy nhiên tao cứ tưởng ngươi tiếp tục ước nhanh chóng tìm kiếm được thần khí Địa Chỉ chứ.”
Ánh đôi mắt thông thoáng qua chuyện một tia lấp lánh lung linh, hắn chợt thay đổi vấn đề hỏi: “Ngươi tấp tểnh tiếp tục ước điều gì?”
Nhan Đàm siết lấy cây bút chì, nhíu ngươi vắt óc tâm trí.
Thứ nường từng mong ước nhất, tiếp tục không tồn tại cơ hội nào là đạt được nữa. Còn loại nường ham muốn giành được lúc bấy giờ, rốt cuộc này là gì?
Nhan Đàm đứng kè sông Chương Đài, nhìn pháo bông mặt mũi chân mây thoắt nở thoắt tàn, chợt hít sâu sắc vào trong 1 tương đối, cảnh giác dòm Đường Châu bảo: “Hồi nữa tao ghi chép ngươi ko được nhìn lén cơ.”
Đường Châu tức thì tắp lự tảo phắt chuồn, đáp giọng giá buốt tanh: “Ta không tồn tại loại hào hứng quỷ quái gở quí tọc mạch tâm tư tình cảm của ngươi.”
Những ngọn hoa đăng chầm lờ đờ tách bờ, bị sóng nước từng chút một tấn công rời khỏi xa xăm. Cả sông rải rộng ánh sáng của đèn, mảng tỏ mảng khuất, nguy nga vô nằm trong.
Nhan Đàm cúi người thả ngọn hoa đăng xuống nước, phủi phủi tay áo: “Ừm, được rồi.”
Cuối nằm trong nường vẫn chính là ko ghi chép gì, thực rời khỏi thời điểm hiện tại nường tiếp tục không thể cái gì cầu nhưng mà ko được. Da Lan thụi cảnh cũng như thể nhà đất của nường, những yêu thương quỷ quái kể từ rộng lớn cho tới nhỏ ở này đều là kẻ và một ngôi nhà, nếu mà rất có thể, nường dự tính tiếp tục sinh sống ở điểm cơ cho tới không còn đời.
Lòng đang được mải nghĩ về tâm sự thì chợt phía chân mây xẹt qua chuyện một tia chớp, tiếp tức thì tiếp sau đó là giờ đồng hồ sấm rền ầm ầm kéo cho tới, chẳng bao nhiêu chốc vài ba phân tử mưa đồ sộ vì chưng phân tử đậu nành tiếp tục đáp xuống ướt át,ướt đẫm mặt mũi nường.
Pháo hoa tỏa nắng mặt mũi trời bị trận mưa chợt ùa tới này dập mang lại tắt ngóm. Bờ sông Chương Đài tương đối sương loà mịt, những người dân con trẻ tuổi hạc nằm trong nhìn pháo bông thả đèn mỉm cười khinh khích nấp vào trong 1 mặt mũi, ko hề tỏ vẻ bụt lòng vì thế bị phá thối cuộc hí hửng.
Nhan Đàm còn còn chưa kịp phản xạ thì đã biết thành Đường Châu kéo lấy chạy cho tới điểm cái chìa cơ hội cơ ko xa xăm, mưa từng khi một nặng nề phân tử, đồ sộ dần dần lên như trút bỏ nước. Trên mặt mũi khu đất chỉ với còn lại những xác pháo bông phủ lênh láng, lặng lẽ bốc lên những luồng sương White. Y sam của nhị người chúng ta sở hữu chút không khô ráo, bị làn gió máy tối xen lẫn lộn những tia nước mưa ngược hướng thổi cho tới sở hữu tương đối lành lặn giá buốt — cho dù sao hiện nay đã và đang nhập thu, không khí không thể rét như chừng thân mật hè nữa.
Nhan Đàm nghe giờ đồng hồ sấm gầm gừ một khi một dữ tợn, bỗng dưng sườn lưng eo bị siết chặt lấy. Đường Châu tiếp tục nghiêng người quý phái vòng đeo tay ôm siết lấy nường. Động tác thân thiết thế này, hắn hãy còn là một lần thứ nhất thực hiện qua chuyện. Nhan Đàm ngoái đầu dòm hắn chằm chằm ko chớp đôi mắt, tuy vậy đối phương không những ko mảy may sở hữu chút xấu xí hổ nào là, ngược lại tay còn siết chặt thêm thắt chút.
“Ê, ngươi vọc là ý gì hả? Chắc ko nên chấm trúng tao rồi chứ?”
Đường Châu thông thoáng ngẩn tò te, đoạn nhảy rời khỏi một giờ đồng hồ mỉm cười mũi: “Làm thế nào là nhưng mà thời điểm hiện tại ngươi lại rỉ tai trực tiếp toạc móng heo cho tới vậy, thực khiến cho người tao một ít hào hứng ham muốn vấn đáp cũng không tồn tại.”
Nhan Đàm tức thời cảm khái vô bờ. Gốc sen ngàn năm không có ai thèm là nường phía trên, ở đầu cuối đã và đang bắt gặp được người dân có con cái đôi mắt coi sản phẩm, mức độ hiểm nguy này, thực sự chả thất bại xoàng xĩnh gì vạn tuế đơm bông.
Đường Châu gác cằm Tột Đỉnh đầu nường, thấp giọng nói: “Ta vẫn luôn luôn cảm nhận thấy rất rất sở hữu lỗi với thân phụ mẹ… Hai người sinh tao nuôi tao lớn khôn, tao lại ko thể phục dịch tận hiếu bên dưới gối tuy nhiên thân mật.”
“Hơ, ngươi rất có thể nghĩ về vì vậy đương nhiên rất tuyệt, hiếu thuận thực sự là một trong phẩm hóa học truyền thống lịch sử chất lượng đẹp mắt.”
“Nhan Đàm, tao vốn liếng dĩ so với những người dân khá sở hữu trở nên con kiến, thậm chí là đến tới giờ đây, vẫn chính là ko thể… trọn vẹn ko lưu tâm cho tới loại trở nên con kiến này.”
Nhan Đàm nghe cho tới trí nhớ loà mịt, cũng ko rõ rệt hắn rốt cuộc ham muốn thưa đồ vật gi, đơn thuần ngờ ngợ hiểu rời khỏi, phen này ước chừng bản thân lại tưởng bở nữa rồi.
Bên lối chân mây dội lại một giờ đồng hồ sấm rền. Chính nhập giờ đồng hồ sấm này, nường nghe thấy Đường Châu ở mặt mũi tai bản thân thấp tiếng nói một câu.
Rất khẽ.
Nàng thậm chí là còn thiếu tín nhiệm bạn dạng thân mật sở hữu nên tiếp tục nghe sai.
Hắn nói: “Ta nghĩ về qua chuyện rồi, sẽ không còn đi kiếm thần khí Địa Chỉ nữa. Ta vứt cuộc.”
Chú thích:
(1) nhang dây: loại nhang không tồn tại lõi tre ở thân mật, được sản xuất kể từ bột gỗ/cây cỏ hoặc bột than vãn, hóa học kết bám, nguyên liệu, phẩm màu sắc và một số trong những phụ liệu không giống.
Xem thêm: phim chúng ta không biết yêu
(2) pháo dây: senko hanabi, một loại pháo bông truyền thống lịch sử của Nhật Bản, thực hiện kể từ giấy má mỏng manh (khăn giấy) xoắn bện trở nên một thừng miếng, sở hữu có một lượng nhỏ dung dịch nổ ở một đầu, Lúc thắp tiếp tục phân phát rời khỏi những tia lửa thực hiện trở nên chùm sáng sủa nhỏ xinh phía bên dưới thừng pháo.
Bình luận